Đọc miễn phí bộ truyện Thôn Phệ Tinh Không Chương 685: Yểm Chúc Vương và cập nhật các chương tiếp theo của bộ truyện Thôn Phệ Tinh Không tại truyenonline123.com Một tuyệt thế mỹ nam như vậy đứng đó, ba người phụ trách khác đều như làm nền cho hắn. - Tới đây với
Hình ảnh Quán cụ Âm nhân tình Tát được không hề ít phật tử tín ngưỡng cùng tôn cúng với tất cả lòng thành kín. Bây giờ huannghe.edu.vn sẽ chia sẻ những hình hình ảnh Phật Quan rứa Âm ý trung nhân Tát 3D rất chất lượng đẹp độc nhất vô nhị 2022, cùng theo dõi ngay nhé!
Kinh nghiệm tử vi Thiên Lương: LỤC SÁT TINH: BỘ KÌNH ĐÀ tật ách và nhà đất như thế nào. (VVT): Tuyệt là giai đoạn xấu nhất. Tử với Mộ còn có sinh nhưng Tuyệt là tuyệt diệt. Cho nên Tuyệt đóng Phụ Mẫu, Huynh Đệ hay Phu Thê kể là tuyệt đối xấu. Tuy nhiên đây
Chị @cariga ơi, chị xem giúp tình duyên, lấy mộc làm tài, như thế tài quan bệnh tử tuyệt, dù thân mạnh, có kiến lộc cũng không giàu nổi, tài, quan mà từ tử bình nói đến là tài quan thuộc phạm trù bên ngoài, bởi vì bạn đi trên đất kim thì kim làm chủ, mộc hoả làm
- Nội dung: Đặc tính về thể chất, tướng mạo, bệnh trạng, tính tình, khả năng, tại họa, bệnh tật, sự thọ yểu..liên quan tới đương số. Chú ý khi xét về cung Mệnh, Thân ta còn phải xét các cung chiếu mệnh và thân. Và cả các sao Giáp Mệnh, giáp Thân (ở bên cạnh cung mệnh và cung thân). Mệnh + thân đồng cung thì các đặc tính luận đoán được ít thay đổi.
Vay Tiền Nhanh. Hoa hạch và hoa tâm đồng loạt đạt cao trào, Vệ Giai Quân bị kích thích từ hai phía, sướng đến nỗi phun triều. Mà ngay tại thời điểm phun triều, nàng cũng bất tỉnh rồi. Thẩm Tĩnh Châu chỉ có thể dừng lại, hắn thiếu nữ đã hôn mê vào lòng, cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn vừa định chơi một trận lớn, mới bắt đầu mà nàng đã bị làm đến ngất đi. Hắn còn chưa lâm trận thật sự. Hắn vừa nghĩ vừa đắc ý. Làm nữ nhân của mình sướng đến ngất đi, dù sao cũng là chuyện hết sức kiêu ngạo. Thẩm Tĩnh Châu ôm lấy nàng, hắn thay đổi tư thế, để nàng nằm xuống. Trong lúc này, nam căn thẳng tắp vẫn chưa từng rời khỏi tiểu huyệt nàng. Mà tiểu huyệt của nàng vẫn ngậm chặt lấy hắn, cho dù hôn mê, cũng mút không chịu thả. Nhìn nàng từ từ bất tỉnh, Thẩm Tĩnh Châu trướng đến không còn cách nào, hắn đành phải nâng cao gậy thịt, tiếp tục làm cho xong. Cũng may, tuy Vệ Giai Quân hôn mê, nhưng huyệt mềm vẫn còn phản ứng. Hơn nữa, tiểu huyệt vừa trải qua cao trào mẫn cảm đến cực độ, vách thịt liên tiếp co rút, quấn lấy gậy thịt vừa cắn vừa mút, dường như bên trong có vô số cái miệng nhỏ nhắn. "Phụt phụt phụt phụt" Thẩm Tĩnh Châu ra sức cày cấy đến nỗi mồ hôi đầm đìa, không ngờ đối với nữ nhân đã hôn mê, hắn có thể làm hăng say như vậy, nếu để người ta biết, nói không chừng sẽ cười đến rụng răng. Ai bảo nữ nhân dưới thân này là người hắn yêu hơn tính mạng. Vả lại, không chỉ tiểu huyệt nàng hút lợi hại, mà miệng nàng còn phát ra tiếng rên rỉ "Ư a ư a", khiến hắn vô cùng hoài nghi, không biết nàng có thật sự hôn mê hay không. Thẩm Tĩnh Châu không kéo dài quá lâu, hắn dồn hết sức đẩy đưa, mãi cho đến khi đạt cao trào, rót tất cả tinh dịch vào bụng Vệ Giai Quân. Còn nàng, rõ ràng cũng phun dâm thủy, khiến phần bụng hắn ướt nhẹp. Thẩm Tĩnh Châu không biết nên vui hay nên giận. Đã hôn mê rồi còn bị hắn làm đạt cao trào, thân thể này quả thật là dâm đãng trời sinh, mà chỉ có mình hắn mới được hưởng thụ. Hắn lau dọn một chút, sau đó kéo nàng ôm vào lòng, gậy thịt vẫn vùi trong tiểu huyệt nàng, cứ như thế chặn hết tinh dịch và dâm thủy lại trong bụng nàng, tắt đèn đi ngủ. Lúc Vệ Giai Quân tỉnh dậy, trời vẫn còn tối mờ mịt. Bên trong lều vải, đưa tay không thấy được năm ngón. Nàng hơi mơ màng, rốt cuộc là thế nào? Sau đó nàng bỗng phát hiện sự khác thường của cơ thể, không thể nào tin nổi! Bên dưới thân thể nàng không ngờ là thân thể nóng hổi của nam nhân, hai chân nàng giang rộng, tiểu huyệt bị nhét đến tràn đầy, rõ ràng là mầm tai họa của nam nhân. Còn có bụng nhỏ chứa đầy tinh dịch và dâm thủy, trướng đến khó chịu. Nàng nghĩ đến Thẩm Tĩnh Châu, tên khốn kiếp này thừa lúc nàng uống say trở trò đồi bại, nàng không nên tin tưởng hắn. Vệ Giai Quân tức giận, nàng muốn đứng lên. Thân thể vừa nhúc nhích, Thẩm Tĩnh Châu đã phát hiện gậy thịt mình trượt ra ngoài, hắn vội phủ tay lên mông nàng, ấn xuống. "Phụt" Gậy thịt cắm trở về. Vệ Giai Quân nổi giận, "Thẩm Tĩnh Châu." Hắn nhanh chóng tỉnh táo "Ừm, xảy ra chuyện gì?" Trong bóng tối, chẳng ai nhìn thấy ai, Vệ Giai Quân chỉ có thể tức cho mình xem, "Ngươi, ngươi. . . Tại sao ngươi có thể làm như vậy?" "Ta làm sao?" Hắn dừng lại một chút rồi choàng tỉnh ngộ, "Ồ, nàng nói cái này à?" Nói xong hắn vỗ vỗ mông nàng. Vệ Giai Quân cảm nhận được bờ mông rung rung hai cái, gậy thịt trong cơ thể phình to một vòng, đâm vào khiến hoa tâm nàng bủn rủn. Nàng vừa cắn răng khống chế khoái cảm vừa đánh hắn "Ngươi biết rõ mà vẫn làm." "Là nàng muốn làm mà." Thẩm Tĩnh Châu rất kinh ngạc, "Chắc không phải nàng quên hết mọi chuyện khi uống say rồi chứ?" Vệ Giai Quân ngây ngẩn cả người, ký ức ngắt quãng bắt đầu hiện lên trong đầu nàng. Trời ạ, tiếng nàng rên rỉ, đúng là chính nàng yêu cầu, tại sao nàng lại làm chuyện như vậy, sớm biết thế nàng tuyệt đối sẽ không uống rượu. Bây giờ nàng và Thẩm Tĩnh Châu lại lăn giường, làm sao kết thúc được đây? Nam nhân dưới thân lại rục rịch, hắn đỉnh eo, nhẹ nhàng đâm vào trong. Vệ Giai Quân bị hắn đâm sinh ra khoái cảm liên tục. Đại khái là trời quá tối, không nhìn thấy mặt Thẩm Tĩnh Châu, lá gan nàng cũng lớn hơn, nàng dùng sức đánh lên ngực hắn "Không được nhúc nhích." Thẩm Tĩnh Châu nghe lời thật sự bất động. Vệ Giai Quân thở hổn hển nói tiếp "Chúng ta nói chuyện đi." "Được." Thẩm Tĩnh Châu vừa đáp vừa đưa tay dao động trên người nàng. Vệ Giai Quân bị hắn sờ đến phát hỏa, nàng làm ra vẻ hung ác "Dừng lại, đừng lộn xộn." Hai bàn tay hư hỏng dừng lại, giọng Thẩm Tĩnh Châu mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Được, không lộn xộn." Vệ Giai Quân cố gắng duy trì lý trí, "Vì sao ngươi đến Sa Thành?" Thẩm Tĩnh Châu trả lời nhẹ tênh "Bởi vì ta nhận lệnh, đóng giữ Sa Thành." Vệ Giai Quân sửng sốt "Nhận lệnh?" "Đúng thế." Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu hôn lên đầu vai mượt mà của nàng. Đương nhiên, cái lệnh này hắn phải chạy vại khắp nơi mới có được. Tuy Vệ Giai Quân không hiểu chuyện triều chính, nhưng nàng vẫn có thường thức đấy. Sa Thành này, tại sao gọi là biên quan, từ trước đến nay, đóng giữ biên quan chẳng khác nào bị khổ sai. Hơn nữa, phụ thân nàng đóng giữ Sa Thành nhiều năm, xây dựng nơi này vững như sắt đá, không một ai chen chân vào lọt. Cho nên, muốn gây dựng sự nghiệp là không có khả năng, muốn bày mưu tính kế lại càng không thể. Vì sao Thẩm Tĩnh Châu đến đây, không cần hỏi cũng biết. Ý thức được điểm này, nàng hơi mềm lòng, "Thẩm Tĩnh Châu, ngươi đừng như vậy, chúng ta đường ai nấy đi không được sao?" "Không được." Hắn quả quyết cự tuyệt, "Hay là chúng ta nói chuyện khác đi, vì sao nàng yêu thích ta mà không bằng lòng ở bên ta?" Vệ Giai Quân im lặng, nhắc đến chuyện này chẳng lẽ muốn nàng nói kiếp trước ta liều mạng gả cho ngươi, thế mà ngươi chẳng thèm chạm vào ta, giày vò ta đến chết sao? "Lúc nãy nàng nói rất yêu thích ta." Giọng hắn nhẹ nhàng bay bổng, "Còn hỏi ta vì sao không thích nàng." Vệ Giai Quân hận không thể quay ngược thời gian, bóp chết bản thân khi uống say. "Nàng đã yêu thích ta, vì sao lại không muốn gả cho ta?" Thẩm Tĩnh Châu cứ như vậy ôm lấy nàng, khẽ hôn môi nàng, lồng ngực ma sát đôi gò bồng đào mềm mại, gậy thịt vẫn nghiền nát vách thịt non của nàng, khiến nàng thở hổn hển, "Nàng xem chúng ta hợp chưa này? Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, chúng ta hãy vui vẻ ở bên nhau đi, chẳng lẽ nàng không nhận ra, sau khi bị ta làm thoải mái biết nhường nào." Vệ Giai Quân muốn cho hắn một bạt tai, nhưng nàng không có gan. Lỡ như Thẩm Tĩnh Châu ghi thù muốn tính nợ với nàng thì biết làm sao? Nàng chơi không lại hắn. Vách thịt non bị hắn nghiền đến ngứa, nước lại tiết ra, nàng chỉ có thể thở phì phò, cố hết sức tìm về lý trí, "Nhưng chàng đâu có thích ta." "Ai nói ta không thích nàng." Nghe nàng hỏi thế Thẩm Tĩnh Châu có chút tức giận, hắn dùng sức đánh lên mông nàng, "Xưa nay nam nhân thích nữ nhân luôn rất thẳng thắn. Nếu không thích thì dù có chạm vào cũng chỉ là đối phó, còn nếu thích. . . Từng giây từng phút đều muốn ngủ với nàng. Thái độ của ta còn chưa đủ rõ ràng sao? Không thích nàng mà cứ quấn quýt nàng, ngay cả ngủ cũng phải nhét gậy thịt vào tiểu huyệt của nàng." Lời hắn cực kỳ thô lỗ, Vệ Giai Quân giận đến mức đánh hắn, "Chàng nói bậy bạ gì đó." "Đây là sự thật." Thẩm Tĩnh Châu nắm tay nàng, nương theo động tác của nàng, hạ thân dúng sức đẩy tới, gậy thịt cắm sâu vào trong, trong hoàn cảnh thế này vẫn không quên mưu lợi cho bản thân mình. Hạ thân Vệ Giai Quân nhanh chóng truyền đến cảm giác, "Chàng, chàng chỉ yêu thích thân thể ta." "Cả người nàng ta đều thích." Hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, động tác đâm vào càng mạnh, hắn bỗng đổi tư thế đè nàng dưới thân rồi nâng chân nàng lên ra sức cày cấy, “Tính cách nàng, cơ thể nàng, trái tim nàng, bất kể thứ gì của nàng, ta đều thích hết." "Bạch bạch bạch bạch." Hắn càng làm càng dũng mãnh, bụng dưới đánh lên mông tròn, phát ra tiếng động hết sức dâm mỹ. "Ư ư ư" Bụng dưới Vệ Giai Quân căng trướng lợi hại, nàng có cảm giác, cảm giác tiếng nước vang ầm ầm bên trong. ======== Làm lành rồi, đổi xưng hô.
Chương 26 Tứ Hoàng Tử tìm đường chết Vệ Giai Quân đi vào nhà chính, sau đó hành lễ với Vệ Dân ngồi trên ghế chủ vị, "Phụ thân." Vệ Dân gật đầu bảo nàng "Ngồi đi." Vệ Giai Quân an vị xong, nàng dùng ánh mắt cẩn thận từng ly từng tý quan sát sắc mặt Vệ Dân. Nhà nàng nghiêm phụ từ mẫu, tuy phụ thân vô cùng yêu thương nàng, nhưng ở trước mặt con cái, lúc nào ông cũng tỏ ra uy nghiêm. Thực tế với dáng vẻ hiện tại, hẳn là ông có chuyện muốn nói với nàng. Vệ Dân đặt ly trà xuống rồi hỏi nàng "Chuyện trước đây mẫu thân con đã biên thư nói với ta. Bây giờ phụ thân muốn hỏi con một câu, việc hôn sự với phủ Uy Viễn Hầu, con thấy có nên hay không?" Mặt Vệ Giai Quân lập tức đỏ lên, chuyện gì phụ thân cũng biết, vậy là mấy tháng qua phụ thân cố ý lạnh nhạt Thẩm Tĩnh Châu, bây giờ lại hỏi nàng, có phải Thẩm Tĩnh Châu đã vượt qua cửa ải của ông rồi hay không? Vệ Dân nhíu mày, "Tiểu tử kia khá lợi hại đấy, phụ thân vốn không muốn gả con cho hắn. Tuy nhiên chuyện đi đến bước này, không còn sự lựa chọn nào tốt hơn nữa. Nếu con đồng ý, phụ thân sẽ trả lời người ta, sang tháng tư hồi kinh tiến hành hôn sự, còn nếu không đồng ý thì con cứ ở lại Sa Thành, con muốn gả cho ai thì gả cho người đó, không gả cũng không sao." "Phụ thân." Nghe xong, Vệ Giai Quân hết sức cảm động, biết nữ nhi làm ra chuyện như vậy, thế nhưng ông vẫn một lòng nghĩ cho nàng. "Con muốn gả hay không?" Vệ Dân hỏi lại. Vệ Giai Quân cúi đầu thật thấp, nàng nhẹ giọng nói "Hắn xin lỗi với con, thành tâm xin tha thứ, con đã chấp nhận ạ." Vệ Dân lặng lẽ thở dài, không biết nên vui hay nên buồn, "Vậy chứng tỏ, con đồng ý." Hai gò má trắng nõn của Vệ Giai Quân ửng đỏ. "Được rồi." Vệ Dân nói tiếp "Hôm qua hắn đã hồi kinh, vừa hay có thể chuẩn bị hôn sự." Hai mắt Vệ Giai Quân mở to, "Hồi Kinh?" Tại sao nhanh đến thế, hắn chẳng nói gì với nàng cả. "Ừ." Suy nghĩ một chút Vệ Dân mới cho nàng biết "Hắn kết thù với Tứ hoàng tử, hiện tại phía Tứ hoàng tử có động tĩnh, cho nên hắn phải quay về xử lý." Vệ Giai Quân sững sờ. Kiếp trước hắn xử lý Tứ hoàng tử sạch sẽ là chuyện của vài năm sau rồi. Tân hoàng đăng cơ, Tứ hoàng tử bại trận, hắn phụng chỉ ban rượu độc, tại sao đời này lại xảy ra sớm thế? Kỳ thật, chuyện này có liên quan rất lớn đến nàng. Kiếp thứ nhất, Tứ hoàng tử đợi mười năm, đợi mãi mới có cơ hội mưu nghịch. Kiếp thứ hai, Thẩm Tĩnh Châu thiết lập cạm bẫy từ trước, từng bước đẩy Tứ hoàng tử vào chỗ chết. Mà ở kiếp này, bởi vì chuyện ở Hoài Ân Tự, Tứ hoàng tử bị Trưởng công chúa chán ghét, sau đó lại trúng kế của Thẩm Tĩnh Châu khiến Thánh Thượng giận tím mặt, trước sự công kích từ nhiều phía, gã không biết làm thế nào, đành phải tạo phản sớm hơn dự định. "Được rồi, con đừng suy nghĩ nhiều." Thấy nàng như vậy, Vệ Dân tưởng nàng lo lắng, "Ở Kinh Thành có Tổ Phụ và đại ca con, không sao đâu, con an tâm ở đây thêm mấy tháng rồi chuẩn bị hồi kinh." Vệ Giai Quân ngoan ngoãn gật đầu, "Con biết rồi, phụ thân." Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới chớp mắt mà đã tới tháng tư. Vệ Dân phải hồi kinh báo cáo, trong phủ gấp rút chuẩn bị hành trang. Ngờ đâu, người phương Bắc dường như không muốn ông sống thoải mái, ngay tại lúc này có động tĩnh lạ. Vệ Dân không còn cách nào, ông đành tạm thời ở lại, sai người đưa Vệ Giai Quân hồi kinh trước. Hôn kỳ định vào tháng bảy, trở về nàng còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể trì hoãn. Lộc cộc lộc cộc. . . Xe ngựa tiến về phía trước, Vệ Giai Quân ngồi tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh. Có thể nói đoạn đường này nhẹ nhàng hơn lúc rời kinh rất nhiều, chẳng qua là đường đi xóc nảy, không được thoải mái cho lắm. Càng gần đến Kinh Thành, tâm trạng nàng cũng ngày càng tốt lên. Nàng hoàn toàn không lo lắng Thẩm Tĩnh Châu gặp chuyện không may gì khi đối đầu Tứ hoàng tử, ấn tượng kiếp trước Thẩm Tĩnh Châu để lại quá sâu, dường như tất cả mọi chuyện đều không làm khó được hắn. Mấy tháng qua, ở Sa Thành nàng nhận được tin tức, Tứ hoàng tử không đáng lo ngại. Thánh Thượng vẫn còn, khả năng giết chết Tứ hoàng tử không lớn. Tuy nhiên, chỉ cần Thánh Thượng chán ghét vứt bỏ Tứ Hoàng Tử, vậy thì không có gì phải lo lắng. Xe ngựa chao đảo, nàng đang ngủ nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên xe ngựa đụng phải vật gì đó, ngựa hí vang bốn phía. Hoàng Thường đánh thức nàng dậy, "Tiểu thư, có thổ phỉ." Vệ Giai Quân vẫn có chút mơ màng, tiếng đánh nhau bên ngoài rất kịch liệt. Thật sự quá lạ lùng, nơi này cách kinh thành không xa, làm gì có cướp đường, huống chi nàng có tinh binh hộ tống, ai đui mù dám đến tìm chết? "Mau đưa Tam tiểu thư tránh đi." Đây là giọng của đội trưởng đội cận vệ. Màn xe bị xốc lên, một thân binh muốn đưa Vệ Giai Quân đi, nhưng hắn chỉ kịp thốt lên một chữ thì đã bị kiếm đâm trúng. Người phía sau đá văng thân binh đã bị đâm chết, Vệ Giai Quân càng hoảng sợ, "Ngươi, ngươi." Tứ hoàng tử, lại là Tứ hoàng tử. "Tiểu thư." Hoàng Thường ngăn cản trước mặt nàng. Nhìn thấy thanh kiếm trên tay Tứ hoàng tử, Vệ Giai Quân lập tức đẩy Hoàng Thường qua một bên. Mục tiêu Tứ hoàng tử là nàng, Hoàng Thường ngăn cản chỉ bỏ mạng vô ích mà thôi. "Ngài muốn làm gì?" Gương mặt kiều diễm cố gắng giữ bình tĩnh, "Đại cục đã định, ta chỉ là một nữ tử, mạng không đáng giá, ngài bắt ta cũng chẳng có lợi ích gì." Tứ hoàng tử nhướng mày, vẻ mặt ngạc nhiên, "Nhận ra cô? Vệ tam tiểu thư quả là đặc biệt, khó trách Thẩm Tĩnh Châu động lòng." Gã đi tới, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Vệ Giai Quân, dễ dàng kéo nàng ra ngoài, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp mê hồn của nàng, "Bắt nàng không thay đổi được đại cục, nhưng có thể làm cô hả giận." "A." Vệ Giai Quân sợ hãi, nàng bị Tứ hoàng tử đặt lên lưng ngựa. Tuấn mã chạy như điên, ruột gan Vệ Giai Quân xốc nảy suýt nôn mữa, nàng sợ muốn chết. Tứ hoàng tử điên rồi, vừa ngoan độc vừa điên cuồng, kiếp trước khi gã vùng vẫy giãy chết còn hại chết không ít người, bây giờ lại bắt nàng đi, có trời mới biết gã sẽ làm ra chuyện gì. Nàng không muốn chết, có cơ hội thoát khỏi bóng ma kiếp trước, đời này nàng muốn sống thật tốt. Thẩm Tĩnh Châu, Thẩm Tĩnh Châu lợi hại như vậy, vì sao hắn không tới cứu nàng? Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Vệ Giai Quân thầm nghĩ, lúc này một mũi tên lông vũ từ đâu bắn tới, bắn hạ tuấn mã Tứ hoàng tử đang cưỡi. Ngựa ngã ngang, Tứ hoàng tử lăn lông lốc mấy vòng, gã chửi tục một tiếng, thế nhưng còn chưa kịp đứng lên thì một thanh kiếm đã đặt ở cổ. Vệ Giai Quân chóng mặt hoa mắt được kéo lên, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy mặt Thẩm Tĩnh Châu. "Có bị thương chỗ nào hay không?" Thẩm Tĩnh Châu sốt ruột kiểm tra người nàng. Vệ Giai Quân vội nhào vào lòng hắn, nàng khóc thành tiếng "Sao giờ chàng mới đến?" "Xin lỗi, xin lỗi." Thẩm Tĩnh Châu vỗ về trấn an một lát, đợi nàng bình tĩnh lại, hắn gọi Nguyệt Nương đến, để Nguyệt Nương đưa Vệ Giai Quân sang bên cạnh nghỉ ngơi. Tứ hoàng tử bị trói lại, A Trạch cầm kiếm kề sát cổ gã, trông gã chật vật không thôi, nhưng ánh mắt vẫn độc ác trêu ngươi Thẩm Tĩnh Châu. "Ngươi không thể giết cô." Tứ hoàng tử nhếch môi cười, ngữ khí khẳng định. Chỉ cần Hoàng Đế còn sống một ngày thì ngày đó, không một ai dám giết gã. Dù gã phạm sai lầm lớn cỡ nào, thân là thần tử mà dám động thủ, chính là tát vào mặt Hoàng Đế. Tuy nhiên, Thẩm Tĩnh Châu lại cười lạnh một tiếng, "Vì sao không thể? Ta có thể giết ngươi một lần thì có thể giết ngươi lần thứ hai." Tứ hoàng tử sửng sốt, không hiểu hắn có ý gì. Thẩm Tĩnh Châu giết gã lần đầu vào lúc nào? "Ngươi thật sự là lần sau tìm đường chết nhanh hơn lần đầu, lần đầu để ngươi sống thêm vài năm, nếu như lần này ngươi không biết quý trọng, vậy thì không cần sống nữa." Thẩm Tĩnh Châu từ trên cao nhìn xuống, dáng vẻ nhếch nhác của gã, còn đâu một Tứ hoàng tử cao quý khí khái nữa. "Ngươi cũng không cần phải lo lắng cho ta, ngươi chết thì có gian tế người phương Bắc gánh tội. Đúng rồi, Nhị hoàng tử đã đồng ý giải quyết hết hậu quả cho ta." Tứ hoàng tử trừng mắt. "Đồ hèn hạ." Thẩm Tĩnh Châu không muốn nói nhiều với gã nữa, hắn phất tay để A Trạch mang gã đến địa phương thích hợp xử lý, còn hắn thì quay về tìm Vệ Giai Quân. Thế nhưng vừa xoay người, hắn đã chứng kiến ánh mắt đầy kinh hãi của Vệ Giai Quân.
Tuyệt là giai đoạn xấu nhất. Tử với Mộ còn có sinh nhưng Tuyệt là tuyệt diệt. Cho nên Tuyệt đóng Phụ Mẫu, Huynh Đệ hay Phu Thê kể là tuyệt đối xấu. Tuyệt vào cung Tật Ách có tốt như Triệt Tuần không? Căn cứ vào nghĩa tuyệt của nó? Không và trái lại. Tuyệt vào Quan Lộc và Tài Bạch là cho ý chí kém cỏi, ưa nản, thiếu hăng hái chiến đấu. Các sách Trung Quốc không thấy nói về cách Tuyệt Hỏa tức Tuyệt gặp Hỏa Tinh. Nhưng Tử Vi Việt có Tuyệt gặp Hỏa Tinh khi Mệnh cung đóng Hợi thì lại là con người quật khởi hiên ngang. Vận có chúng thì dễ xoay chuyển thời cơ, như con ngựa Đích Lưu của Lưu Bị nhảy qua Đàn Khê, sắp cùng khốn mà lại vượt lên. Tuyệt Hỏa đi cùng Thất Sát thành ra người tàn nhẫn Cung Tỵ Sát ấy là đẹp quá Nếu chẳng may Tuyệt Hỏa cùng ngồi Ấy phường tàn nhẫn đó thôi Ấy phường khát máu tanh hôi sá gì Chủ sự bại hoại, khô cằn, tiêu tan, làm bế tắc mọi công việc, chiết giảm phúc thọ TTL, thăng trầm, đoạn tuyệt, hiếu sắc, xa cách người thân, sống cô độc, không giữ lời hứa, phá sản Mệnh có Tuyệt tọa thủ thì khôn ngoan, đa mưu túc trí TTL Tuyệt tương hợp với Hóa Lộc thì đắc cách. Tuyệt cư Tí Ngọ hội Song Lộc thì thông minh, phát phúc, có văn học mà quí hiể Chú ý VVT an vòng Tràng Sinh theo kiểu khác mới có trường hợp Tuyệt tại Tí Ngọ VVT Tuyệt Gặp Vũ Khúc, Phá Quân thì cha con bất hòa, vợ chồng ly biệt, trai thì lãng đãng rong chơi, gái thì đa dâm, vợ cả và vợ hai tư tình thông gian VVT Tại Tử thì rất kỵ gặ Hội với Cô Quả ở Tử Từc thi là cách về già không có con hay là cách hữu sinh vô dưỡng VVT Xa quê hương lập nghiệp, họ hàng ly tán Sống cô độc Làm việc hay thất bại Hay thất tín, không giữ lời hứa Vì gái đẹp mà chết Nữ Mệnh hay trách mắng người khác, kèn cựa, không thực lòng yêu chồng, vợ chồng xung khắc bất hòa Tại Tử thì ít con Kình gặp Tử đồng cung hay Tuyệt tam chiếu thì tính tình nóng nảy, hung bạo Đào Hoa gặp Tử đồng cung hoặc Tuyệt tam chiếu thì quỉ quyệt, xảo ngôn, hoang dâm, du đãng, vong ơn bội nghĩa Mã Tuyệt đồng cung thì như ngựa hết đường chạy, chủ sự bế tắc, thất bại Mã cùng sao Tuyệt một nhà, Cùng Đồ Mã ấy thật là vô phương Mã kia Tuyệt địa một nhà, Cùng Đồ Mã ấy thiệt là vô phương Bộ Mã Lộc rất tốt đẹp nhưng nếu bị Tuần Triệt hay gặp Tuyệt đồng cung hoặc Mộc Dục tam chiếu thì lại không còn tốt đẹp, nếu giàu có thì chết sớm nhưng nếu nghèo hèn thì lại sống lâu Mã, Lộc hãm Không Vong Tuyệt Bại, Sợ Kiếp Không hợp Thái Tuế xung Giầu tổn thọ, khó duyên sinh, Phù Thân giúp Mệnh hạn hành khác nhau B158 Lộc Mã ngộ Bại, Tuyệt hương ở Bại Địa, Tuyệt Địa Tuế ngộ Không Kiếp là phương không lành B171 Kình Dương ngộ Tuyệt ở chốn hãm thì chết non Dương Nhận ngộ Tuyệt tinh chốn hãm, Công cù lao bú mớn như không B49 Thất Sát Hình Kỵ gặp Tuyệt thì chết non Tuyệt ngộ Thất Sát, Kỵ, Hình, Thiếu niên yểu triết như hình Nhan Uyên B180 Cung Phúc Đức có Tướng Binh gặp Tử hay Tuyệt thì trong họ có người chết trận, chết về binh đao Họ hàng có kẻ binh đao, TướngBinh Tử Tuyệt đóng vào Phúc cung 11 Họ hàng có kẻ binh đao, Tướng Tướng Quân Binh Tử Tuyệt đóng vào phúc cung Người tộc thuộc phải lo chinh chiến, Tướng, Phục Binh, Tử, Tuyệt Phúc cung cung Phúc có thì người trong họ hàng phải lo chinh chiến B108 Họ hàng có kẻ binh đao, Tướng Tuyệt Tử Phục lâm vào phúc cung QXT Tử Vi Thất Sát tại cung Tỵ thì ví như vua mang kiếm báu tất nhiên có uy quyền và phú quí, gặp Hỏa Tinh, Tuyệt hội họp thì người khát máu, tàn nhẫn, hay giết người, nhưng lại gặp thêm Bật Khoa Mã Ấn Tràng Sinh, Hồng Loan thì lập được chiến công thần kỳ, là ại Tướng Sát Tử Tử Vi Thất Sát Tốn cung cung Tỵ ế huề bảo kiếm, Hỏa Hỏa Tinh Tuyệt nhập xâm, đa sát chi nhân, hạnh ngộ Bật Khoa Mã Ấn Sinh Hồng di lập chiến công vi ại Tướng TTL TTL cho rằng Mệnh an tạiTuyệt địa có Thất Sát tọa thủ gặp Kình Đà hội hợp thì như Nhan Hồi bị chết sớm Sát Thất Sát lâm ở tại Tuyệt ịa hội Dương à, Nhan Hồi yểu triết TTL Mệnh Tử Phủ Vũ Tướng, hạn gặp Thiên La Cự Môn Thiên Đồng có Tử thủ hay Tuyệt chiếu lại có sát tinh thì như Quan Hầu, tức Quan Vân Trường, chết thảm nơi trận mạc. Chú ý Tử Vi Tí Ngọ mới có Cự Đồng hãm đồng cung tại Sửu Mùi, và Tử Phủ Dần mới có Cự Đồng hãm tam chiếu với nhau tại Tỵ Dậu, Tuyệt chỉ an tại Dần Thân Tỵ Hợi và không bao giờ Tử và Tuyệt tam hợp xung chiếu Mệnh đắc Tử Phủ Vũ Tướng hạn đáo Thiên La Tử Tuyệt Cự Cự Môn Đồng Thiên Đồng Sát diệu Sát tinh lai xâm, ngộ địa sa trường, Quan Hầu táng Mệnh 74 Phúc cư Tuất gặp Tả Hữu, Hồng Quyền, Tử Vi Thiên Phủ thì mồ mả rất đẹp, kết phát, tạo nên những sự nghiệp kỳ dị, sợ gặp Cự Đồng, Kiếp Tuyệt Xương Linh thì mộ phần đưa đến nhiều người tàn tật, nghèo hèn, không có cửa nào mà tránh được Phúc cư Địa Võng cư Tuất, hạnh phùng Phù Bật, Hồng Quyền Tử Phủ Tử Vi Thiên Phủ mồ tinh vi tối hảo mồ mả rất đẹp, âm công hoạnh phát mồ mả kết phát kiến công lập nghiệp dị thành tạo nên những sự nghiệp kỳ dị, khủng kiến sợ gặp Cự Đồng, Kiếp Tuyệt Xương Linh mộ phần đa phát tật nguyền mộ phần đưa đến nhiều người tàn tật, bần cách nghèo hèn vô môn khả đáo không có cửa nào mà tránh được
BẠN ĐANG ĐỌC [Cao H] Tương kiến hoan 1v1 - Tình Phương Hảo RomanceCổ đại, Giang Hồ, cao H, 1v1 Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Võ hiệp , H văn , Ngọt sủng , Trọng sinh , Ngược luyến , Gương vỡ lại lành , Song hướng yêu thầm , Tiền hôn hậu ái , Cung đình hầu tước , Đoản văn , Cận thủy lâu... 1v1 caoh codai hvan jj ngontinh siêusắc
Chương 28 Còn yêu ta không? Thời gian trôi vùn vụt. Tứ hoàng tử bị gian tế người phương Bắc ám sát, thánh thượng quyết định dụng binh với phương Bắc, Vệ Dân được trọng dụng, nắm giữ ấn soái xuất chinh, chỉ một lần hành động đã bình định phương Bắc, phong hầu. Cũng từ trận chiến này, Thẩm Tĩnh Châu hào quang rực rỡ, được ban thưởng. Nhạc phụ và hiền tế đồng thời lập chiến công, đây được xem là một giai thoại. Hai năm sau, đoàn quân chinh Bắc khải hoàn hồi triều, khắp chốn hân hoan. Uy Viễn Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, nghênh đón thế tử trở về. Sau gia yến, Hầu phu nhân nhìn nhi tử và nhi tức đang ngồi cạnh nhau, bà cười nói "Tĩnh Châu đã mệt mỏi cả ngày, các con về phòng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai cũng không cần đến thỉnh an." Bọn tiểu bối trong Uy Viễn Hầu phủ ồn ào ranh mãnh cười rộ lên, còn có người nghịch ngợm nháy mắt với Thẩm Tĩnh Châu. Ngược lại trông Thẩm Tĩnh Châu có vẻ vô cùng ung dung, hắn kéo tay Vệ Giai Quân đứng lên, hành lễ với các trưởng bối, "Vậy chúng con xin cáo lui trước." Mặt Vệ Giai Quân mang theo nụ cười đúng tiêu chuẩn, hành lễ xong, nàng theo bước Thẩm Tĩnh Châu lui về phía sau. Trở lại tiểu viện, nàng bình tĩnh dặn dò chúng nha hoàn, "Chuẩn bị nước ấm, thế tử gia phải tắm rửa, còn có y phục nữa." Thẩm Tĩnh Châu nghe theo sắp xếp của nàng, đi tắm trước. Sau đó, hắn lại nghe nàng nói "Thế tử gia chịu khó một đêm, thiếp thân ngủ ở gian ngoài. Nếu như ngài có nhu cầu, thiếp thân sẽ gọi nha hoàn tới hầu hạ." Tới đây làm cái gì? Còn phải nói sao, đương nhiên là hầu hắn ngủ. Thật sự là một thê tử hiền huệ, biết rõ hắn chinh chiến trở về, cần phát tiết, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng đã chuẩn bị xong. Đại ý chính là nàng không muốn ngủ cùng hắn? Thẩm Tĩnh Châu vốn nghẹn đã lâu, cả người phát hỏa, hắn mất khống chế, bắt lấy nàng kéo lên giường theo thói quen, sau đó xé rách y phục của nàng. "Muốn người khác làm gì, có nàng không được sao?" Giọng của hắn đè nén biết bao dục hỏa và lửa giận. Vệ Giai Quân không nhúc nhích, để mặc hắn cách một lớp vải vừa đâm vật đã cứng rắn kia vào chân tâm nàng, vừa dùng sức vuốt ve hai luồng cực lớn trước ngực, còn nàng một chút phản ứng cũng không có. Thẩm Tĩnh Châu dục hỏa đốt người, vuốt ve trong chốc lát không được đáp lại, hắn cụt hứng nằm gục trên người nàng. "Chẳng lẽ nàng muốn cả đời trôi qua như thế à?" Hắn nhìn chằm chằm vào Vệ Giai Quân, "Rốt cuộc là tại sao? Ta đã thành khẩn nói cho nàng biết hết rồi, suốt hai năm qua, nàng vẫn không tha thứ cho ta sao?" Đêm thành thân đó, hắn đã kể chuyện mình mang theo ký ức ba kiếp cho nàng biết, lúc đó nàng vô cùng chấn động, song thái độ vẫn không thay đổi bao nhiêu. Hai người cùng ngủ trong một phòng, song lại phân giường. Rõ ràng trước khi thành thân như củi khô bốc lửa, chỉ cần gặp nhau là như thiêu thân, làm không ngừng nghỉ, còn sau khi thành thân, nàng lạnh như băng, ngay cả chạm vào cũng không cho hắn chạm. Thẩm Tĩnh Châu chẳng còn cách nào, hắn chỉ có thể xuất chinh, cho nàng chút thời gian, hi vọng nàng có thể nghĩ thông suốt. Ai ngờ, hai năm trôi qua vẫn như cũ. Vệ Giai Quân cắn răng không nói lời nào. Hắn khàn giọng hỏi "Vậy nàng còn yêu ta không?" "Không yêu." Nàng đáp cực kỳ nhanh gọn. Khi biết rõ chuyện kiếp thứ nhất, đúng là nàng vô cùng kinh ngạc, cũng hiểu rõ vì sao hắn đối xử với nàng như vậy. Song hiểu thì hiểu, muốn nàng tha thứ cho hắn, thật sự nàng làm không được. Là hắn không tin tưởng nàng mới dẫn đến kết cục trong kiếp thứ hai. Dựa vào cái gì nàng phải chịu đối xử như thế? Trái tim nàng đã chết qua những lần lạnh nhạt hắn ban tặng, hắn nói muốn cứu vãn là cứu vãn thế nào? "Nàng nói dối." Thẩm Tĩnh Châu nắm chặt tay nàng. Vệ Giai Quân cười lạnh một tiếng, nàng xoay đầu, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt hắn. Dường như nàng đang nói. . . Không tin thì tùy. Thẩm Tĩnh Châu trừng mắt nhìn nàng một lát, bỗng nhiên hắn đứng dậy khỏi người nàng rồi hô to "Người đâu." Thúy Vũ đẩy cửa tiến vào, nàng cúi đầu không dám nhìn tình hình trong nội thất, "Dạ, thế tử gia." "Mang rượu tới." Thúy Vũ sững sờ ngẩng đầu lên. "Ta nói, mang rượu tới." Ánh mắt Thẩm Tĩnh Châu tóe lửa, "Một hũ đầy." Vẻ mặt hắn cực kỳ đáng sợ, Thúy Vũ không dám cãi lệnh, nàng đành phải sai người đi lấy rượu. Vệ Giai Quân yên lặng ngồi dậy, xoa bóp cổ tay bị hắn nắm đau. Hắn muốn uống rượu thì uống rượu đi, chỉ cần đừng làm phiền nàng là được, chỉ là không biết phải ăn nói với Hầu phu nhân thế nào. Vệ Giai Quân thất thần, cố suy nghĩ lý do để ngày mai thoái thác, bỗng nhiên nàng bị người kéo tới, Thẩm Tĩnh Châu cầm ly rượu rót vào miệng nàng. "Ngươi." Nàng chỉ kịp thốt lên một chữ, miệng đã bị rót đầy rượu. Rượu lâu năm thuần hương, cổ họng Vệ Giai Quân nóng rát, nàng ho khan vài tiếng mới cảm thấy khá hơn, đẩy tay Thẩm Tĩnh Châu ra, nàng hỏi "Ngươi làm gì đấy?" Thẩm Tĩnh Châu lại rót thêm một ly, kiềm chặt nàng không buông tha, "Không yêu ta, uống say rồi nói không yêu ta, ta sẽ tin." "Ngươi điên rồi!" Vệ Giai Quân quả quyết không thuận theo hắn, kiếp trước nàng đã chịu đủ rồi. Thẩm Tĩnh Châu mặc kệ, hắn lại ép nàng uống rượu, "Uống." Vệ Giai Quân không chịu, nàng dùng sức đẩy, rượu đổ lên người hai người. Thẩm Tĩnh Châu lại rót một ly, tự mình uống cạn, sau đó môi hắn phủ lên môi nàng, cưỡng ép truyền rượu từ miệng hắn sang miệng nàng. Rượu một nửa đi vào bụng nàng một nửa đổ ra ngoài, khiến cả người hai người ướt đẫm, hai mắt Vệ Giai Quân dần dần phủ đầy sương mù, hai má ửng hồng, rõ ràng là say. Thẩm Tĩnh Châu bế nàng lên, thậm chí không kịp trở về giường, hắn thẳng tay quét tất cả dụng cụ trên bàn xuống, sau đó đặt nàng lên trên. "Có yêu ta hay không?" Hắn hàm hồ hỏi, bởi vì môi bận ngậm chặt vành tai nàng, bắt đầu liếm mút. Toàn thân Vệ Giai Quân run bần bật, nàng đưa tay đẩy hắn, "Đừng mà." ======= Để xem chị còn dám nói ổng giống kiếp trước nữa không
thế tử tuyệt tình