Đồ ngốc, tôi yêu em! Tôi vội vàng vơ lấy chiếc cặp sách đặt trên bàn, cầm vội chiếc bánh mì và chạy thẳng đến trường. Tôi phi với "tốc độ ánh sáng" chạy thẳng lên lớp. Mà chúa ơi, lớp tôi nằm ở tầng ba - là tầng ba đấy, leo lên đến đó chắc tôi chết mất.
Cuối tuần sau, tôi hẹn Ly khoảng 9 giờ sáng đợi ở cổng nhà cô ấy rồi tôi đưa đi thì 7 giờ sáng gia đình chúng tôi đã chuyển đến ngôi nhà cấp 4, khi đến căn nhà cấp 4 em trai tôi không hiểu tại sao gia đình mình lại chuyển đến chỗ này nên đã hỏi tôi, tôi trả lời
6 tháng. MÌNH NGA SAO CHỐNG LẠI ĐƯỢC 500 ANH EM. ———. Nhóm Anonymous (hacker) đánh sập nhiều trang web của chính phủ Nga, trong đó có điện Kremlin và trang của Bộ quốc phòng Nga. 🇬🇧 Vương quốc Anh đã cung cấp thiết bị quân sự cho Ukraine, cấm máy bay Nga bay ngang không phận
Em Định Trốn Anh Đến Bao Giờ -Anh hãy tự trong, anh là người đã có vợ con, còn dám ôm tôi, thật không có sĩ diện. làm sao anh có thể làm tổn thương em trong khi em là người tôi đã khiến tôi ngày nào cũng vì em tôi suýt điên lên thế này.
Hoang mang trước lời mẹ nói, mẹ không giận, không trừng trị tôi mà còn dặn dò cho tôi "bảo bối" phòng thân này. Nghe mẹ nói mà tôi ân hận vì việc làm của mình quá. Mẹ trước nay vẫn tốt với tôi, nhưng con dâu ngoại tình thì mẹ chồng nào chấp nhận được, vậy mà bà
Vay Tiền Nhanh. Vậy anh ta còn trả đứa con trai này cho cô ấy không? Ôn Giai Kỳ nóng lòng giống như là ổ kiến trên đống lửa, không có cách nào hết, cuối cùng cô chỉ có thể mang theo con gái nhanh chóng đi theo, định là chuyện đến đâu hay đến đó. Trong lúc cần thiết, để ý xem có thể nhân lúc đám người đó không chú ý, đưa con rời đi. Nhưng sau khi cô mang theo con gái đến sau, con trai bị bế đi lúc trước, đã bị mấy bác sĩ đem đến phòng khám, cũng không có bất cứ vấn đề gì, ông giáo sư đó lại trực tiếp đưa thằng bé mang đi kiểm tra. “Đợi chút! Bác sĩ, xin lỗi bác sĩ nhé, cháu nhà tôi nó không sao đầu, không cần đi kiểm tra” . Ôn Giai Kỳ đúng là lo lắng quá rồi, loại phòng kiểm tra với loại hình phong kín như vậy, trẻ con sao có thể tùy ý kiểm tra được? Con trai của cô cũng có bệnh gì đâu, đi vào e rằng thằng bé sẽ rất sợ. Nhưng mà giáo sư này nhìn cô một cái, lại coi như cô là không khí. “Cô là ai?” “Hả? Tôi... Tôi là bảo mẫu của đứa trẻ này, mới được mời về” Ôn Giai Kỳ có chút hổ thẹn mà trả lời. “Hóa ra là mới đến, vậy cô không biết nguyên nhân mà ông Hoắc mời cô về để đưa đứa trẻ này tới đây phải không? Đứa trẻ này, từ bé đã ở trong bệnh viện này trưởng thành, được rồi, tôi chỉ nói như vậy với cô thôi, cô đợi ở bên cạnh đi, Advertisement bây giờ tôi đưa cậu bé vào kiểm tra” Sau đó ông giáo sư này vốn dĩ không quan tâm đến sự phản đối của Ôn Giai Kỳ, trực tiếp bảo trợ lý ôm đứa nhỏ vào phòng kiểm tra. Ôn Giai Kỳ "..” Không đúng, đây không phải là cậu chủ nhỏ Hoắc mà ông ta vừa nói, đây là Mặc Hi con trai của cô ấy. Ôn Giai Kỳ vừa tức vừa nóng nảy, muốn đi qua giải thích lại, nhưng lúc này, đứa nhỏ được đưa đi nằm trên bàn kiểm tra, kết quả trên máy tính bên ngoài đã bắt đầu dần dần xuất hiện. “Môn vị là không được đóng mở tốt, còn xuất hiện sưng nề, là những vấn đề gần đây mới xảy ra?” “Có lẽ đó lại là một vấn đề do thức ăn, trời ôi, đứa trẻ này” Sau khi giáo sư và trợ lý của ông nhìn thấy hình ảnh được hiển thị ở trên, ông bắt đầu đau lòng mà thảo luận. Ôn Giai Kỳ nghe được, nhất thời đầu óc lại là một tiếng “ong ong...” Môn vị không đóng lại sao? Làm thế nào điều này có thể xảy ra, Mặc Hi của cô vẫn khỏe mạnh khỏe mạnh, vì sao môn vị không đóng lại? Cô trước đây chưa bao giờ phát hiện thằng bé bị như vậy. Cô lập tức giống như rơi vào trong hầm bằng, một trận sợ hãi thật lớn dâng lên, một giây sau, cô cuối cùng cũng không quan tâm gì nữa, giống như người điên, nhào tới liên tiến tới trước bàn máy tính giữa hai vị bác sĩ này. “Điều này là không thể, làm sao mà môn vị của thằng bé lại đóng không được, điều này là không thể nào” “Cô bảo mẫu này, làm sao điều này lại không thể? Cậu chủ nhỏ nhà các ngươi, vẫn luôn có vấn đề này, không chỉ như vậy, cậu bé còn có ruột non ngắn hơn người khác, chức năng thận cũng không giống người khác phát triển hoàn toàn, những thứ này, chủ nhân của cô cũng chưa từng nói với cô sao?” Giáo sư thấy cô phủ nhận ở đó như một người thần kinh, tức giận đến nỗi cô gõ thẳng vào màn hình máy tính ở đó! Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng không nói gì nữa. eyJpdiI6IlBPd0RSNUFBQkpJeTd3emV1VVdRY0E9PSIsInZhbHVlIjoiQkJaczZ4aHhKNytkSzhIeFdCS04xbEdsTStHdVUzWmtoSnhONXNZbEFabjEyRTc2akx3QmZSK1wvMmw2UnZqampHM2F0OHVwMjJIYVgwY3Q2d1huU3BuUnBqMXNDeitjM1d4cjZPakd3QzFrNlpEQm5jMlFPajBnMDFxanA2MDZDeEJXSWszVUdOWTRLR0hpbVZzRUNnckMzbkxPdXl3b3VMcDd4S0V5UlwveXpjUjFkTDNFOTVka0JpZ3dWS1Z5NlFcL3p3cEg2dlRza3M2YnpyRWdYRXRxT042T0dpRjQ0c1REVzlTUGRoK1V0dkJQT1FwMjJvNTViWEVcL0ZzZFlkOUJlU0VVZHJzRUhXSXRuMzZBRzE5bTljKzlXYzFJMWh5WEszbklsT2ZqWlViRTJvaWhuaWh3SVwvWjhkYnBjUTYwSHJzVkt4ZWlzOTF5SWdmM3lSZWpnaTJmNXAzd1lYM2xqeHdFejhoMmxFaWFaRUFRN2FMRDM3T25DdlJPcWx6RmczWVRMTkZUUHdSa2czTEE5VDNPbk5mbUR5TDNna3lmTEJQdEJydjhTZzBlTGVReHRjNEdVME96MXBTc211VGF2UzZlWUY2MStoR253YXp5SFo5aVFsc1JnYzJVdm1yWkUwdU1Pa3pid0RuOGJWdXZyUW83MnN3Mm8wNEFpMnJFRVF5T1N0NFo1a2tOVHp2N0VZeXl2QUhja05jb1ZDQ0pPYU5XV2xtNDFhOW5GMlM5R2hwVlwvNjB3YmgrTGhxejJZIiwibWFjIjoiOTUzZmE4ZGYzMTIzZmNkODU2ZGMxYWM2NWNlYjg3OTZlNWU2ZGZiZTUwYzUxNmVkMWY5NGY3Nzk1YTQ1OWRlYiJ9eyJpdiI6Im9oTUpTM2NRQ1RzZDhrdmlvU2RtbUE9PSIsInZhbHVlIjoiNmxrTm9LbHZMbG9mUWhwTlRsNjdrTHAxYlg2QVRhR1FONUNPc2RjZkVtU1JSXC91eXVPcDlZSHZNQ3A5TDI5NEF6NFBvVXpnZGcwVkNHWmZVUldxK1JKcGhsUCtDOWZkalFyUXRhWW5iWnpZbXA0VFZuZWNJdnRvakE1am9BSzRJT0M3Y3JzNkhmMmNwSW9BaWt3Qm9YTG5HWFBwNDUwcFRjZnplZWtkUVVBa1hcL0NIdjhaWlcrRk15aDRIS0NqZVp4QytJbDhSZTZzaHZDOThuY3kxNVB3PT0iLCJtYWMiOiJlMDNhOTUzYTdkNWE1YjBlNDRiZTkwZDBhOTEyMTU1OTA0NTkwODllZDQ5MTI1NTgwMzUzNDM4Mzc4ZDQ3MjIzIn0=eyJpdiI6IklQM1ExWlloNFU0ZFRRRmhBN2tyVnc9PSIsInZhbHVlIjoiT1RGVklUK2I5dkl4WDBuSGV4Sm5YQjdyekZ4XC96ZTViMFBWQXN0XC9VcWZTMis1QmlqRURxdG1nNU4yTEJPOGlYY09SZW4rbWt4c0hLbnhFUVczQjRXUnp2RUtPUkcrdDNSaytBZHR2OE1cLzIxbTRNUzNnM0ZrRVdnWUtrWmlCbWVlVXVLQWVMMGtsXC9USkt4OE1FcHhOMnlyZ2RDWmZvUnVRTit0TllyVkdtZmJSWUdPamYwM1wvbFM0TFgweWpkcWNwV1lVVkFxRThWREFUVXA2VjhsMmlNTExoYXp3MWdcL0tCTHJvMXVBcnZcL3A1Y3dNZzB6dTg5NUczOVwvaHBZTGx0RHVyRitZYmR4ckRvbG9vVG92U2tCUT09IiwibWFjIjoiZWYwM2JhMmQ4OWQ2MjU4MTA4MjNlOWM1MmE2ODczZjM0ZGRiMzdjNWRkYTZjYzljZjdkZDM3YTQwYjcxZDMyNyJ9eyJpdiI6IlVQSnA3OFVWTEliZllTajJmdXJEbGc9PSIsInZhbHVlIjoidVpIcWVpSnIwUWQ0bWtQQ2tVZ28rWnhSQk41OWNuSWtEUHpmSm5vZzZkXC9NWUR4SVdxY0MxaGNlWUNaN0VKTVB0WW5UQmlQRHJMdmVsTVRjK3ZhMmt2NG9CUGtxTFN2Sk01WmpXUGVDYUx4VDNna1JSR1lTa2RaMjBVdzNrUzVjOEdVVVhXNGNNWGJ4RDJDdlRHM1dDXC9iOTI1cHZCK1JpdEJUUVVtcCtMRXhLWGVjZ3ZxYithXC9ydmNMeXpkclRyaUNzYUg5RWJ1XC82eEhmU2R4N3RkSkpXT2hIXC96Y2xYb3pucXlXTk5zTVk4RWorcUtZM0dsM2dGMGlHc0Joc1wvMVM0bkhaNkJJUmUwUDRvRUZYaW5RS2VlcGtSOHN1ejdsM01nXC93T2Y4RkhqSmVONGNEY2VtQ2ltcTRmbW5YVm9Zc2VMb1pKRWMrSUxhN3dMU3kxNDhtVFwvSWJReHNqM0lKVVV6bTFmclwvSnJZRVNcLzEzOEFnTkYzQ1dQWG5HYjBVdk1zaUZGVEMwaFlWXC9YaTJKdU93WklWVktNNzBvN2lodFdCWFFlZ01XSUk4VUpSXC91QTRjaUIzVUxjcW43cFwvU0xxTnpyaFpMRU5sSTZcL2x2Y1dxemh5NTJnS2s5U1E0OHJUcloxajQ2NXczMFJjQ0hkR2FmS1NqNVZ4eEtNTTJkVTNvOFRxZndqMzhNQnpsSTdUM1Y3dzY4ODFnc2RkV2QxZUVON3JJek9iUGhGK3dQQ1JNRzhzUTZqUVdiaG8xa2xrVlJ0b3VSV1BhU3FLRDdWN0Qya3dVdVRtNW1kN0ZJUlhMaGJNNlgrdUJ5RWkwS1NjMzZ0b1RnenJcL080SlRwXC9kSWxsY1ZDQnFaXC9xSGIrTXlQakJMREh5eFBvdkhnNllUNVZRM0xxRXhKeGNSZmw5R0ZPeUJvc1hCOERcL1hONEJudVwvNGlBUHFIamFaQXZzZGxMUWdCQT09IiwibWFjIjoiZmNiYzMzMTM2YjhhY2YwNzU4NWY1N2JkMzVjNWJkYzIwMmJjMmYwZGQ4YjkxZDkzMTEyN2JiMjUyODc5OGNiNCJ9eyJpdiI6IkN6UXJYU1VBNGd1T1MxOGNwWnlNXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5jaHJEVWRxK1piMUl0Umc3YjRCWXFjWXVrcjN0OGlLT0FkZlVzSFIxbzhRSVNnTmFFSkNoZTNxT3d5NjN3U2lSUlRwUmhpUlJuSVVZNUZFWUdFSU8wYUc3Um9abjd1dVNvcENpekRybEszdDRTVHpuOVJud09VcXV3bmM5N3IzVVdDbzBEdlhHKzRDMlIzQ0NPWHFLcExSWGJVNmRzeEt4UUtJekdDRXZFZW1KRXFBbGF3XC9uQVhpcGhoTGJYRVk2N0d0U2JyeEs5S1dSQUJ1ZWFEV3NyUTV1VmpNdzFjcUZIYU4rcm1jRjUrWXFFazVhS3k2cE1va0tcL2RnYlFEXC94WUZtelprYUpiVHRTdUQrRGRyeDE2c1RPUVNHTDhOK0x5Y1hLXC9wZTJrbTBVQVhqSTYwNEtrTkZsdHg0NklLTTdaQmY1dGx1Z0RXbVdBVndMeFp6MzBwWld5VWhcL1g4TVRTaWtZSWRTTzVONWQwQlVlNERwaTBzNlJXdFBKc2xPTGxaMERvTTdhcUZGOXpxRm5cL0dXRUE9PSIsIm1hYyI6IjRmNWMxNTQ3NzMwZGU2ZTRmODUwMTVhODZmNzBlZjc5OGIxOTEzNjJlYmVkOWUxMDNkZTE2NjYyZDQxNjY5Y2QifQ==eyJpdiI6Imtzd01lOWRXR0xsODJIUWhSdFZmNWc9PSIsInZhbHVlIjoiMk5nZjk5dW4xYnB6Vm1yYmJXQUZ2MVZKVStGVmRwbXQ4ZnBlTm0xNFowb0NOWXNzbG9WTFZLMU5HYmN6REVwaE5XUVpJQkJQaUh5TFZMeEMxSVFxdEtDekFiNERNakZQQjdrRkh4eVFaeUNyZVRCZlVFRDJIUUQzSUJibGlzNThxcWlZYmpUWUdEaUhkeWZ3Vm54SzMyVjg5NGpNNms0YkdoMzE2bFwvTTNodDJZVVJiMEYxOGc4ZVJITGJBOGROZnJIcUV2d3ZFNTFtVGwzbDhSU3o5dGtOTExFME5ZMVF4eW1WSjZHc3dhdXFhQnBSUXIxOUs2WGtlMXFFQ3lWYmk5MTZ3UVZYZ0NvVmxQWW9jRUlKM0d5MCtRV1laQ2NERnRueG45VkpJQlJDeFJ0MmxjbHBcL2RuVzBPRXRaTUo5RG9nc1JzeStGY1VJRktXVEdBM1dCWUdZSGtubFRsVVZ3aVwvZ29SXC84RkRUUTNhWEhYTVlaUUUyaHVsemNBYXF0Q0duTmsyOE5nY0Z3T2dCTjZVcjBQNVRkNXJtbnVPZTNzd2tVZFlBaWkrK3VWRjV4UU9YeCtFVUtEWFVLcEhocjZHMGQzemNMK3JEMnRSaGpaWkNZcnVhZHQwNFMxVDBMa0RPV3NPdmJhXC9MdGVrOVgwUnV4U0JVajJydWVRdFFxZ2p2MUFXUnBtNm9FXC9qcExlYVU4YVk5ckRoNU1YbWJ4alhvUVdWMmZaVlFUaWwrc0ZTekVoUEZDN0tFXC9BQ29wcyIsIm1hYyI6IjVmMjVmOGE2ZDE5YWM4ZjNiZTMwNTI0ZTZlYzFlMWU4ODYzODk3YjQxMTgyODNlZTY5ZGM2ZjM2MTFmNmUzMzMifQ==eyJpdiI6IndxeFU3dVZjdVhRVVNINkRONytwMkE9PSIsInZhbHVlIjoiRUIwXC9jUE1aMTVMK0xPblJ2cDdMaDZFb1FGamRrbXd4SFVnblwvUzAxMHFybnJidUNkXC9WZ0dIdzNYSmZ4RGM1V3BaV3RKQzk5UVJaMFNFNkVYeDVoVk11TVZFSFwvWXVLWndrU3JlMkZRMmZTVks4bEdMajNueXVkUzZtM2cxRDJDSk4xcEdaNDYyc3pXU0ZrempUU0d1TzRUTnVERXRDZUxXYXJjMkJqOVdHdz0iLCJtYWMiOiI1ZWRmNmQyYjIxOGI3ODI4NDVlZmRiM2YwYmY1NjNlY2VkNjNiY2JkNzJkZWIzNGM0YTlkYTA1ZDE2YWVlOTQ5In0=eyJpdiI6IkpCZUNvczJndjFobjkwM1pNZkU0TFE9PSIsInZhbHVlIjoiMkxycXcrU0N6dEtWOVlWSTlJZ3c1Y3pyZVFiOE9jTkllV3dPTk1heVVlbWF6Q3lTQXF0TVdsXC9EU1dlclwvYnZMVDlTcDVuQTdGY0U2dlNzZGFLeFlYc1dTVUphMkRRcHJaNWxXeXlxd0Q3clwvNEZPZkU3TWRQZ3BmTm92bmx3S3d2SXBDV0dSUGxhb2JnMVNJbkowaktKa3UyY2tmRTBSelFFSGkwM1pIZjF2cXBtcGRweldaT3F1cEkxUFNDcytRRGZXXC9TWm9WOWZHU2lpZ01FbmlGNWpTSGppaUp2MHlMRHFmQ1pnUHNob3RuRnJLNDE0WVFFNFByeU9SckxscUIiLCJtYWMiOiJhNWYzYjhmNzlhZTIyNGFiODhhZjllYjBkNzMyMDhkNzgzZTJkNzYzOTM4OGY1Y2RhMTM5NjNkZGIzNGEyNjg2In0=eyJpdiI6IlhNNkwrQTBRZm5yOEFtM28wUXZHUmc9PSIsInZhbHVlIjoiVSs3d2h1eTlwOGF4MFZjUmpFTUtRSnZGS0xYRzY2Nnl6TEw2Y0xOV2RxQjVBeTloZWxPZW1yc0x5aEpTbHl1b2lGb2FIdUxWMHZwXC9YVVEySHJVY200dFV6b2dMSUFQNjN1TlRLZk5PUGxkbEFybkdWbklxWkFmb1RVU2RrQ2owOVNkNlJNUE05WThlSlJ0c3RkZVN1YXhMbzJMODlIOEVLaU5VNFUydVRMRGx6RG5BWm5UZms3VVpHUFRXN0VzOVBOOFNjdzRMQ2FSTWE4S2t2SUh0Smc9PSIsIm1hYyI6ImQ4YzFkODBhZjg5Y2ZlNzZhYWU1ZTBhM2QwOTY5NmVhODA5MmUwZDA1NWQzOGYzZTc2ZThhZmEwZGVhOGFjNzEifQ==eyJpdiI6IkhhVWxUNU50MEJZbHRmeEhPd1R1XC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRHell4a1BXV1p0SUV1eG5kNzhkUWs2cjlTbCs2TGF2NEFQMEZOZWNMZ0hlbVdZbENqdUFNK05wcG9za1dxTis4WUQ5eFpaajhpVW5NbE1yK21YOXh5S2NjY3J5QXdrQUJ5SnVmVTlnSXVSR1JiTE5yanM0MWZ5NFBITzhFN3BqTUQ1eGtERnY4UmtsYXR0cm5LMGlOdHhJemxrcEJJN1dcL09XeGxEdnNMc000UDkyaDFUV3FVN1ZsUXRWNytYbG5JRUVHTTJFdWpvYzdSQjFOazcrM29GUVNmYVVJZ2xyZ0czY0daSlNKNUxYNDdiaStsVXVZODVZSnB5UmcxaGVLeVIrK0pUbXJGc2NIVlpsR0dxanBwREplcXFnNjJRTWVoSkxweEdCbGZcLzVJNUVzdURnUjFMSnVKb3M5bGVOSmpsSk84M3dBQmZYb0g1ek9qMUIxb3RRNjJmdXQxUUVKUWF0T09SNVcrbDc4QnlHcG45cWZkYStaRmgzdmRzY2Q0b3hKZ0lKK3BadG5kQ1JBVVhIbVBGaW1xYWhjb0hYQVgxeHJTYUxzSWVWbG9XcE5WZlZka29EK2hOY0hKTnh3N3VCd1p4RkxRZEZvc2pnXC9FTDBuNitDa3grS1RwU0tpRVYzQTJlVVFSTmM3dFwvYmVnK0xKbWVwb1o5WnhBWFl6eVk5bEdZdjhBQzBSSHNoN3h0ZDdkSVdRUDJYbVZraWE0U25vVGlQenoyTGFZRWZCY1lFdVV4cmxEMXNWSFFZVXBJSDdPdDBSTTVhK1ViNnE3b1hidkdYSmZIdGh1N0Q2K1hNOTdzOHV4NWlsTUYybVRrMDhUV1MrOUZtR0J1VGJsN2RZYUlVWThVZzE1ZjczaW40QndNK1g0R1wvK1VXYTRac0xLaGx3TTRkUStucjNvRk15UGxRVTgrcFBaVm5zT1YiLCJtYWMiOiJlOTk5OTJhMDk5OGQ2ZWZhYjVkZTE0OTRiMTYxN2MwZmM1Y2IzY2FjYWE4MzQ5OWMzZmU3YzY5MDNhZTNmNjI3In0=eyJpdiI6IldZSnJNZkc1dTJGcXF1dTR3NlpVb1E9PSIsInZhbHVlIjoiWGJmYVwvbGZiR2R0VWdMa2U2ZXhXWHpRb2kxVDBLa3RoWGg4ZEJHajNqeVRVWnh6Q2F0RkhoK1N1eHRXS1BBVWd6dmZSZVNTMllcL29BUnpKQ2pMUGtYUXNpTHlBcGptYUc1emJjMzJSOFF6WlhQaTlmS21YYTBOTXUzaXFFXC9ydVV1UVlBSVIzYXFnMU9VVEd2SHNmeEpZczJQbDlmNFZHd2g0cHpmUkVRTVZQek5wRHdqK1NNUGJ5NDNBd3dJbVdQalpFUzZMUVF5bnVrS3orcHNaWU1PTk1VaXJxYXoxTll6dWVhSjBsMlZGTT0iLCJtYWMiOiJiM2RiNzRjNmZiMDg1NTNiOGZlMzIzMzdjNDlmMTg2MzQyZmVjZDcyZmNjYWI5MDIwNDEwZGQ5NzFhMTYxZDZkIn0=eyJpdiI6IlhiMkluRmhXdVFFTVlXcGZ5Q3J3bGc9PSIsInZhbHVlIjoiVkFOWUt2VnZXVDVWRldla0N3V0lkdFoxbHZrWklONUJJbzlwOEJqSTVEOCtKeHBITEhSQkxBZk90WG1WM1hkS0VoNGIrTVwvZWI5NWlHT2lCVmlKTjVEempSVmVzTUxjaW9aVE8rd2UyU3NVTWRBSTJsNkRtUGRSS3FlRUpJZER2MVYrNmpDbHNidHBmdklLZk01aldKU0l2NkVmZ3NmalNEV0l6Sld2NTdVUzZsSmZ4YXVQNjIwNWxwODFKd2VydkJMNFlcL1hCSGZ0MUhNMnJaNFltemZFakhJMHVtTjhFKzJhUjJINHFkaGM0K3RUQTl0bVoxc1NGTHdPVE1mbXc0QitUUGgwRGk5K1NOb2FOUW56QzREcUd0RTVmN1diRkpQdkJUbVZiZjZnYVdiZkhZSjE4ZW9BcHU3ZldQZXVscCIsIm1hYyI6ImJiZjNlODgyMmM0NzAzODkwNzg0M2QxNTgwYzI2ZThkOGQyNGY1YjI0MzAyNjNjZTFlMjcxMWQ2MTlmZDQyY2IifQ==eyJpdiI6IjYxWTVXVHRaQUpnSk9cL2F5V3oyM3JnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpcL3hvRFZCOSt5TEl0dER6NFd5WTlKYUVcLzg2VkdSZitcLzFlbkloMXBzdEI4VmZqWjFPOHFYVzR4VTJ2MU54R005WVpTcWJMaVpmNmF0emVMK29DZlwvdz09IiwibWFjIjoiMjY1MmYyOGI3NWE1YmU2MTMwZjg2Nzg0MjI5N2I2ZWU0MmQ1NjFiMjg0MDc0MTk0NTQ4NThjMzNmNWIyMWE0NSJ9eyJpdiI6IlY5R3J5dWZUNUgzQWlwWW1KQjhGZnc9PSIsInZhbHVlIjoiNk1zT0o4UmZSNVNOdHZnd01USjJ1WUV1RUw0akE0N0VmaEdXVlNMWldxQWRiK2JUTzRRYXYyVGZLaEUyTHd2UFErXC8wbVpMK0JtUllnb2d0YUx3NGJiWDdVeUtrdTFyTGJYZmdZc2lFK1g3K0NyTW1uXC9mbHNybkZ4ZXlNVStBd0ZXTmVpdlpVK2VFQ3F5aWpkNXMzNHkwOGhUZ055NlRmUlM3VXpFaGZwb3JqZGJ3Q2duOGc0XC8wWFhZeEk3TmlXanB3SUlcL1NmUTQ4Z0hLaElOR044TlpwZUtPdjhzZzZtcHl2Z1hIbVg1SVU5T3JmTHFUaGg4RUtlU0JBYUNRTUYiLCJtYWMiOiJhYTk5ZTA4ZGY0MmU3ZDdmY2UwYTYwY2VkZWRlMDE2ZWNmNzhhNDg2OGEwYjE2ZGE3N2RkN2Y3MGNhYWYwMmNjIn0=
Lucy vừa mở choàng mắt , thì đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt đáng ghét của ai đó… Lại còn dám thừa dịp cô đang ngủ mà giở trò… Nhìn đôi mắt đang khép hờ , khuôn mặt đầy thỏa mãn kia mà người cô như phát điên. Cô thì đang ở đây buồn tủi , mà anh ta còn dám không biết điều… AAAAAA…BỐP…CÚT RA… Đang say đắm hôn cô nên anh không để ý đôi mắt xoe tròn kia đã mở ra. Bất ngờ bị tiếng thét chói tai làm cho giật mình , anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô đấm cho một phát vào mặt… Tuy hơi đau nhưng anh vẫn nhìn cô mỉm cười - Vợ dậy rồi à! - Ai cho anh dám thừa cơ tôi ngủ… tức giận bốc khói ngùn ngụt - Anh xin lỗi ! Tại em ngủ… - Im ngay! Tôi không muốn nghe những lời giả dối của anh. Đồ dối trá! Đừng tưởng ra ngoài quan hệ với người khác , rồi về nói vài câu là tôi tin anh nhé! RA NGOÀI CHO TÔI! Nghe cô tức giận nói , anh mới giận mình nhận ra được vấn đề tại sao cô giận anh. Đồng ý là phụ nự có thai hay nghĩ vẩn vơ , tiêu cực… Nhưng có rất nhiều lý do để người ta nghĩ , tha hồ giận. Sao lại nghĩ ra điều oan cho anh nhất chứ. Yêu mình cô đã là qúa đủ mệt rồi , làm gì còn sức đâu mà yêu lắm thế! Đấy còn chưa nói đến anh chỉ có một trái tim , mà cô chính là chủ nhân của nó , vậy mà có chịu hiểu về nó đâu… Tự nhiên lại đi vu oan thế này… Vợ ơi ! Em thật là… Nghĩ vậy anh cũng không dám nói gì cô , mà chỉ dám nhẹ nhàng trách mắng dỗ dành - Ngốc ! Anh làm gì có ai ngoài em đâu! Là vợ chồng với nhau thì em phải tin anh chứ! Sao tự nhiên lại… - TIN !!! Anh có đáng để tôi tin anh không? Trong khi tôi phải hôn mê nằm viện thì anh đi đâu? Đồ đáng ghét! Hức hức Tôi mất công khổ sở có con cho anh… Vậy mà… Huhuhu càng nói càng tủi thân , hờn giận cô ôm mặt khóc nức nở - Ngoan ! Đừng khóc! Anh xin lỗi ! Là anh sai! Đáng lẽ ra anh không nên để em lại một mình - Tránh ra *hờn dỗi đẩy ra* tên đáng ghét nhà anh , đừng tưởng nói vậy thì tôi bỏ qua nhé! - Tại lúc đó ở công ty có việc đột xuất mà chỉ có anh mới giải quyết được nên… - Việc gì??
Add bookmark Ảnh bìa Tác giả 309 Thể loại Ngôn tình Tình trạng Đang viết Nguồn Noveltok Lượt đọc 115,244 Cập nhật 21/01/2022 Thông tin Vợ yêu đem con bỏ trốn Em dám sao? full - Ôn Giai Kỳ - Hoắc Hạc Hiên - Truyện tác giả 309 Nội dung truyện Vợ yêu đem con bỏ trốn Em dám sao? kể về 2 nhân vật chính- Ôn Giai Kỳ và Hoắc Hạc Hiên Cô đã đem lòng thích anh từ khi còn nhỏ, vậy mà kết hôn xong, anh liền không về nhà. Một khi đã về lại còn dẫn theo kẻ thứ ba, hại cô không chịu nổi đả kích mà sinh non, đẩy cô tới bước đường cùng giả chết đem con bỏ trốn. Anh, sau khi nghe tin cô chết quyết định ở vậy, thấy thân phận người chồng mà xây mộ cho cô. Năm năm sau, họ gặp lại... Link CV Advertisement KB Lượt đọc 0 Last edited 21/01/2022
- LỜI MỞ ĐẦU -Hello mọi người 🥳🥳Thì đây là một cái hố tui mới đào được 1 nửaMong là mọi người sẽ đón nhận em nó như 2 cái fic trước dù tui biết văn tui như cái qq 🥲Nói nhỏ là tui vẫn nhà ngoại nho, đừng hòng ngược bé Win nhà tuiiii Xong rùi thì đọc thuiiii 🤪———————————————————————— Cuộc đời này có những chuyện nếu không trải qua bạn sẽ không bao giờ tin nó là sự thật. Win Metawin từng yêu điên cuồng một tên hóng hách tự cho mình là cái rốn của vũ trụ. Nhưng biết làm sao khi hắn ta sở hữu một gương mặt với nét lai tây đầy đẹp trai và quyến rũ, lại có vô số tài lẻ như đàn hát. Cần bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho biết bao nhiêu chàng trai lẫn cô gái phải đổ gục khi thấy hắn. Và Win cũng nằm trong số đó. Cậu ấm nhà Opas-Iamjakonr đã từng theo đuổi đến điên dại tên ngốc Bright Vachirawit 3 năm trời. Khi ấy cậu là học sinh 11, là một học sinh chăm ngoan thuộc hàng mọt sách nên không quan tâm đến xung quanh. Đâu ai muốn quan tâm đến một người với thân hình có chút tròn trịa cùng cái niềng răng và cặp mắt kính dày cui. Win thường bị đem ra làm trò cười cho những tên thích bắt nạt người khác và cũng là cái mỏ vàng cho tụi nó đào. Không biết xui xẻo hay may mắn, một ngày như thường ngày khi cậu đang bị bọn côn đồ rượt đuổi đã vô tình đụng trúng thân hình vạm vỡ mang nét mặt dữ dằn không mất đi sự đẹp trai của ai kia. Gia đình Bright cũng thuộc giàu có còn nắm một đội quân hùng hậu không một ai dám đụng vào vì vậy hắn luôn hóng hách coi trời bằng vung. Trước giờ hắn cực kỳ ghét ai đụng vào hay làm phiền tới mình nhưng chẳng hiểu vì lý do gì lúc Win vừa ngước mặt lên sau cũ ngã vì va chạm đó hắn lại muốn bảo vệ cậu khỏi đám học sinh kia. Còn hùng hồn tuyên bố cậu là người của hắn, chỉ cần ai dám đụng vào liền chặt đứt vài ngón tay Nhưng làm sao hắn có thể nói với ai kia rằng đó là quyết định bồng bột trong một phút bị hớp hồn vì ánh mắt của cậu. Nhanh trí bịa ra một cái lý do "tôi không thích nhìn cảnh ăn hiếp, đừng nghĩ nhiều, tôi không làm không công đâu. Từ bây giờ cậu sẽ là người hầu của tôi".. Trong lúc Win còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã đưa ra quyết định xong xuôi và đưa cây bút ra cho cậu ký vào tờ giấy mà đàn em đã ghi xong gì gì hắn vừa làm sao khi Win Metawin lại đem lòng mình dâng lên cho hắn. Mặc cho hắn yêu cầu nhứ thứ quá đáng như nào thì cậu vẫn yêu hắn. Tuy không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Win lại cảm thấy hắn là người duy nhất muốn tiếp cận cậu. Với một người ít mỗi quan hệ và không ai chú ý như Win thì đi bên cạnh Bright cậu giống như có một mặt trời chiếu sáng cho mình vậy. Mỗi ngày nhìn thấy hắn, mỗi ngày đi bên cạnh hẵn, trò chuyện với hắn đều khiến cho trái tim Win ngày một lệch nhịp. Cho đến khi cậu bình tĩnh suy nghĩ thì cậu đã chót yêu hắn rồi. Từ nhỏ đến lớn, Win chỉ có một thằng bạn thân cũng là em họ của cậu Tun. Lên lớp 9 nó lại cùng gia đình qua Mỹ sống nên lại càng không bạn bè. Nhưng tất cả những việc của Win thì Tun lại rõ như lòng bàn tay. Tại sao á? Đương nhiên vì một đứa ranh mãnh như Tun làm sao không biết cách moi móc mọi thông tin từ thằng bạn mọt sách của mình. Khi biết Win thích Bright, Tun đưa ra rất nhiều lời khuyên, từ can ngăn cho đến chấp nhận rồi ủng hộ và nghĩ cách giúp anh mình. Nhờ vậy mà Win cũng ngày càng dạn hơn khi nói chuyện với Bright. Lúc trước khi nói chuyện với hắn, cậu thường xuyên cúi mặt để tránh ánh mắt của hắn. Điều đó làm cho hắn thích thú và thường xuyên trêu chọc cậu. Win bắt đầu thay đổi, cậu ngẩng mặt lên để nhìn ngắm đường nét trên gương mặt hắn rồi tới nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói chuyện khiến Bright ít chọc ghẹo cậu hẳn. Từ lúc đó thì Bright dường như càng để mắt đến Win hơn. Hắn không chỉ sai cậu làm những điều thường ngày như mua này mua nọ nữa mà còn đem theo cậu tới mọi nơi. Hắn chiếm hầu hết thời gian của cậu, kể cả việc học làm cho cậu sa sút thấy rõ. Bright trước giờ là một tên ăn chơi gái gú nhưng đến hắn cũng không biết từ khi nào bản thân mình lại không muốn đụng chạm tới những cô nàng ở trong các quán Bar nữa. Từ ngày Win bớt rụt rè khi ở cạnh Bright, hắn luôn muốn ở gần cậu, muốn đụng chạm vào cậu, thiếu điều muốn khảm cậu vào người để không lạc mất. Đã nhiều lúc hắn giật mình tự hỏi cái cảm giác đó là gì nhưng rồi hắn lại tự nói với bản thân rằng chỉ là chủ tớ và lơ nó đi. Cứ như vậy mà 2 năm trôi qua, đã là những tháng cuối cùng của năm cuối cấp nhưng cả hai vẫn y như vậy, vẫn là đi cạnh nhau, vẫn có những hành động cử chỉ quan tâm chăm sóc nhau. Nhưng cả hai vẫn tự đặt ra ranh giới của cả hai ở mức chủ tớ và dấu đi tâm tư trong lòng mình. Vào một ngày đẹp trời, Win lấy hết can đảm để tỏ tình với Bright. Hắn dường như đã rất vui mừng, muốn nhào tới ôm lấy cục bông trước mặt vào lòng. Nhưng phải làm sao với danh tiếng, địa vị và lòng tự tôn của hắn đây? Có thể mọi người không giám bàn tán hay đụng tới Win hoặc Bright nhưng bàn tán là điều không ai cấm được. Đặc biệt là một người có cái tôi cao như Bright thì điều đó là chuyện không thể chấp nhận được. Và hắn đã từ chối cậu, hắn miệt thị cậu, hắn chà đạp lòng tự trọng của cậu rồi bỏ đi một cách tàn nhẫn mặc cho cả bầu trời của Win như sụp đổ trước mặt cậu. Win cứ ngồi đó khóc, không một ai tới hỏi thăm, không một ai tới an ủi. Tất cả chỉ đứng đó bàn tán rồi ai đi làm việc đó, mặc ngươi kia khóc đến mức xuýt thì ngất giữa cái nắng chói chang của mặt trời.
Truyện Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? với nội dung gây cấn tràn đầy nhựa sống của tuổi trẻ dám yêu dám làm đã tạo nên một câu chuyện sâu sắc về tình yêu. Bị cha mẹ khẩn cấp gọi về nước để kết hôn với một kẻ xa lạ, Thảo Quyết Minh nhất quyết không đồng ý. Cô còn cả gan bỏ nhà đi bụi để phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt này. Nhưng chồng chưa cưới cô nghe tin thì cương quyết giữ lấy cô gái kia. Dù có lật tung cả đất nước này lên, hắn cũng sẽ tìm mọi cách đem cô về thành thân. Thực ra lý do nhân vật Thảo Quyết Minh trong truyện Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao lại phản đối cuộc hôn nhân này như vậy chỉ bởi vì cô rất sợ vị hôn phu Bạch Bối Phong của mình. Ở sân bay, cô thấy anh một mình hạ gục ba mươi tên nên nghĩ rằng anh rất lạnh lùng tà ác. Mà tính cách của cô hiền lành thỏ đế như vậy, nếu lấy phải một ác ma như anh không phải là rất nhanh chết sớm hay sao chứ. Nghĩ thế,nên vì mạng sống của mình, vì tương lai tươi đẹp phía trước, cô phải trốn thôi. Ở ngoài lang thang cũng chán, cô nhóc liền ứng tuyển vào vị trí trợ lý tập đoàn Huyết Đằng. Dù sao cô cũng đã tính toán đợi đến khi tên ác ma kia lấy vợ mới dám quay về nhà, trong thời gian đó cô phải tìm một công việc để nuôi sống bản thân mình chứ. Trải qua vòng phỏng vấn, Thảo Quyết Minh may mắn trúng tuyển vào vị trí này. Nhưng sự đời trớ trêu, oan gia ngõ hẹp, không ngờ vị tổng giám đốc nơi cô đang làm việc lại là kẻ mà cô đang trốn tránh. Khi anh gặp được cô, chắc chắn Quyết Minh sẽ bị anh ta ra tay thu thập đến thảm thương mất thôi. Chúng ta hãy cùng đón xem Bối Phong sẽ “trừng phạt” cô vợ ngốc của mình như thế nào nhé. Đây là truyen teen hay đáng để đọc và cùng suy ngẫm về tình yêu tuổi trẻ liệu có đi đến hôn nhân hay không mời các bạn theo dõi tại website sẽ rõ. Người viết Anh Tú
em dám trốn tôi sao